
Ai ai hẳn cũng biết mèo thích ngủ. Chính bản thân mèo cũng biết nhược điểm ấy. Vì thế nó mới bàn trước với chuột. -Cô chuột này, cô biết đấy, tôi là tôi thích ngủ - Mèo lịch sự bắt đầu.
-Sáng mai, khi nào đến lúc phải lên đường lên thiên cung, cô làm ơn đánh thức tôi dậy.
Chuột đấm tay thùm thụp ngực mà hứa hẹn :
-Cám ơn cô !- Mèo nói, vuốt ria và, không còn băn khoăn gì nữa, ngủ thiếp ngay đi.
Sáng hôm
sau, chuột thức dậy lúc tinh mơ mờ đất. Nó cũng chẳng thèm nghĩ tới
chuyện đánh thức mèo. Ăn uống xong, một mình nó lên đường đi luôn tới
thiên cung. Còn bây giờ ta lại kể về Rồng, vốn sống vùng biển. Rồng cũng
nhận được trát triệu lên thiên cung. "Ai cũng không biết, chứ ta thì
nhất định được chọn !" Rồng tâm niệm
như thế. Mà cũng phải thôi, bộ dạng của nó thật là hùng dũng, giáp trụ
trên người nó cứ lấp la lấp lánh, dưới mũi nó, bộ ria đâm ra tua tủa.
Chỉ một điều duy nhất nó thiếu : đó là cái đầu nhẵn thin thín của nó
chẳng có cái gì mọc cả.
"Chà!
Giá mà ta kiếm được cặp sừng thì khi đó không có con nào có thể so sánh
được với ta !" nghĩ bụng vậy, rồng liền tìm xem có thể mượn ai bộ sừng
trong độ một tuần lễ. Vừa mới nhô đầu lên khỏi mặt nước, rồng liền nhìn
thấy ngay trên bờ là một chú gà trống. Ưỡn ngực lên, chú gà nhà ta bệ vệ
đi đi lại lại. Vào thuở ấy gà trống có cặp sừng rõ to. Rồng mừng rỡ bơi
ngay vào bờ và lên tiếng nói với gà trống : Bác gà này bác gà, bác làm
ơn cho tôi mựơn cặp sừng mai tôi mang nó lên thiên cung. Ái chà chà !
Người anh em rồng ơi ! Gà đáp - Thứ lỗi cho tôi nhé, mai tôi cũng lên
thiên cung. Bác gà trống ạ ! Cặp sừng to chẳng hợp với bác tí nào, đầu
bác quá là bé, tốt hơn là bác cho tôi mượn. Bác ngẫm nghĩ xem ! Thật là
hợp với tôi. Vừa lúc đó tình cờ chú rết ở trong kho bò ra. Mà cái họ nhà
chú là chúa thích dính mũi vào chuyện người khác. Nghe thấy rồng nói
thế, rết ta liền phụ họa ngay: Bác gà trống ạ! Bác gà trống ạ ! Bác cho
ông anh em mượn cặp sừng đi, một lần thôi cũng đựơc. Mà nếu bác sợ gì, thì em xin sẵn sàng bảo đảm. Thế nào bác ? Bác cho ông anh em mượn chứ
? Gà trống bằng lòng. Bởi vì đã có rết bảo đảm kia mà. Vả lại không có
cặp sừng nó cũng bảnh chọe chán. Ngày hôm sau, tất cả muôn loài muông
thú đều lục tục kéo tới thiên cung. Muôn loài tụ tập đông không kể xiết.
Ngọc hoàng ra ngự triều và phán bảo: Từ nay tên các năm sẽ được gọi theo
tên các loài muông thú. Còn năm nào gọi tên con vật nào thì các thần tự
lựa chọn lấy. Và thế là muôn loài lựa chọn: trâu, ngựa, cừu. chó, lợn, thỏ, hổ, rồng, rắn, khỉ, gà trống và chuột. Tại sao bấy giờ loài thú
chọn những con vật ấy ? Không ai biết ! Tại sao là gà trống chứ không
phải vịt bầu ? Hổ chứ không phải là sư tử ? Như vậy là : chúng lựa chọn
được 12 con. Lựa chọn thì đã lựa chọn rồi đấy, nhưng xếp đặt thứ tự ra
sao ? Ðến đây thì nổ ra cuộc tranh cãi, giành giật ngôi thứ. Lớn nhất
trong các khanh là trâu, để cho nó đứng đầu tiên. Ngọc hoàng phán. Muôn
thú thậm chí hổ cũng thuận theo ngay. Nhưng đến đây thì chuột nhắt lại
giơ tay và lên tiếng : Thế không lẽ tôi không to hơn trâu ư ? Vậy thì
sao, khi nhìn thấy tôi, mọi người đều thốt lên: "Ái chà chà ! Con chuột
to chưa !" ? Nhưng không ai lại thốt lên bao giờ: "Ái chà chà ! con
trâu mới to làm sao !", hoá ra là, người ta cho tôi lớn hơn cả trâu
! Ngọc hoàng ngạc nhiên : Nhưng nhà ngươi nói đúng chứ ? Ta không lấy gì
làm tin cho lắm ! Lúc này thì khỉ và ngựa cùng đồng thanh lên tiếng rằng, chẳng qua là chuột nói dóc, nhưng chuột làm như không có chuyện gì, lập
tức trả lời : Các vị không tin ư ? Thì xin cứ thử xem xem! Gà trống, cừu, thỏ và chó đồng tình. Thôi được, thử xem sao ! - Cả Ngọc hoàng cũng bằng
lòng.
Muôn loài thú kéo nhau đến chỗ con ngừơi.
Và ta thử tưởng tượng sự thể diễn ra thế nào ? Mọi chuyện xảy ra đúng như lời chuột nói.
Khi
trâu đi đến chỗ mọi người, mọi người đều chỉ khen : "Con trâu đẹp, béo
làm sao !" còn chuột ranh mãnh thì lúc đó leo tót lên lưng trâu, nhón
đứng lên hai chân sau. Mọi người nhìn thấy nó bèn reo lên :
Ái chà chà con chuột to chữa !
Chính tai Ngọc hoàng nghe thấy điều đó, ngài cau mày và đành phán :
Thôi
được ! Một khi con người đã cho rằng, chuột to hơn trâu, thì trâu phải
nhường chỗ đứng đầu cho nó, còn bản thân thì phải đứng thứ hai.
Tất cả đều đồng tình như thế, và bắt đầu từ đấy tính năm bắt đầu từ chuột, rồi đến trâu: tý, sửu....
Chuột
trở về nhà hớn hở vui sướng, vì hóa ra nó lại đứng đầu các loài thú. Nó
kiêu hãnh vênh vang ta đây. Còn mèo ta lúc ấy vừa thức dậy, đang mắt
nhắm mắt mở, nhìn thấy chuột bèn hỏi :
Sao cô im lặng thế, cô chuột ? Không phải là hôm nay chúng ta được lên thiên cung ư ? Chẳng
lẽ chị vẫn mơ ngủ đấy ư ? Còn em thì em đã ở thiên cung trở về đây rồi.
Muôn loài đã chọn ra 12 con thú để theo đó mà tính năm, trong số đó em
đứng đầu bảng ấy !
Mèo ngạc nhiên mở to mắt và hỏi :
Thế tại sao cô không đánh thức tôi dậy ?
Em quên ! - Chuột trả lời thản nhiên như không.
Mèo
tức giận, chổng ngược ria lên, cất tiếng quát nạt :- Ðồ giẻ rách ! Vậy
mà ta lại tin cậy mi, ngủ thiếp đi, không lo lắng gì! Không phải mi đã
hứa đánh thức ta ư ? Ta biết : mi muốn hại ta ! Thôi được, ta phải tính
sổ với mi !
Chuột không thừa nhận lỗi của mình mà nói :
Chị
làm ầm ĩ uổng công ! Tôi không đánh thức chị - có nghĩa là tôi không
muốn đánh thức nữa, đó là việc của tôi. Tôi đâu phải con ở của nhà chị !
Mèo
nỗi giận đùng đùng, nó thở dốc ra, nghiến răng nghiến lợi, vồ lấy chuột
và cắn nát cổ. Chuột chỉ kịp kêu chí chí, rồi duỗi thẳng cẳng.
Thế là mèo và chuột từ đó trở thành hai kẻ tử thù.
Còn
bây giờ ta lại nói đến gà trống. Gà trống trở về buồn thỉu buồn thiu, nó nghĩ bụng : "Ngọc hoàng xếp rồng trước mình chắc hẳn vì trên đầu hắn
có cặp sừng của mình". Thế là gà trống quyết định đòi bằng được rồng
trả lại cặp sừng. Nó bèn đi đến vùng biển, trên mặt nước rồng đang thích
thú tung tăng vui đùa. Bấy giờ gà trống bèn nhã nhặn lên tiếng :
Người anh em rồng ! Anh làm ơn trả lại cho tôi cặp sừng !
A
! ra là bác gà trống đấy ư ? Mà bác cần gì cặp sừng kia chứ ? Nói thực
sự ra thì, không mang cặp sừng trông bác còn đẹp hơn ấy. Còn với tôi cặp
sừng mang vào thật hợp!
Hợp hay không hợp, không phải là chuyện của tôi - gà trống buồn rầu trả lời - Một khi anh mượn thì hãy trả đi. Rồng không nói năng gì. Nghĩ ngợi một lát, sau đó nó bỗng trịnh trọng kính chào gà trống và nói : Xin bác đừng cố chấp thế, bác gà ơi ! Muộn rồi, đã đến lúc ta đi nghĩ. Còn chuyện này lần khác chúng ta sẽ bàn nhau thêm.
Gà trống chưa kịp há miệng nói nữa lời, thì rồng đã lặn biến mất. Ðến đây thì gà trống nỗi đoá lên, nó vỗ cánh và hét tướng :
Anh rồng. rồng. rồng ! Trả cặp sừng cho tôi đây.Anh rồng. rồng. rồng ! Trả cặp sừng cho tôi đây !
Nhưng trong lúc đó, rồng đã ngủ kỷ tận dưới đáy biển, chẳng còn nghe thấy gì hết. Gà
trống la hét rất lâu, khản cả tiếng, người mệt lữ. Chẳng còn cách nào
khác. Gà đã quyết định đi tìm rết. Bởi vì rết đứng ra bảo đảm cho rồng
kia mà.
Gà tìm ngay đến rết trong đống đá, nói lại đầu đuôi cho rết nghe, rồi bảo :
Bà rết, bà đứng ra bảo đảm cho rồng, vậy thì không thể để sự việc như thế này được.
Rết ngửng đầu lên, im lặng và mãi sau mới liếng thoắng :
Anh
rồng sẽ trả lại cho bác cặp sừng thôi. Còn nếu không trả : thì đành như
vậy ! Tự bác xét lấy mà xem ! Tôi làm sao tìm được bác ấy tận dưới đáy
biển kia chứ !
Giận quá gà trống đỏ mặt lên quát :
Thế
thì bà là người bảo lãnh quái gì ! Không việc gì phải xộc vào chuyện
của người khác. Tôi gặp chuyện bất hạnh, mà bác cứ như không ấy thôi !
Này
ông gà trống, ông đừng có bực tôi làm gì cho uổng - Rết bắt đầu chống
chế - Tự ông trao cho rồng cặp sừng. Còn tôi chẳng qua nói bảo đảm cho
anh ấy thế thôi. Ai mà biết được anh rồng lại không đáng tin cậy như thế ?
Nếu biết trước thì tôi chẳng khi nào lại đi bảo đảm cho anh ta.
Bây giờ biết làm sao ?- Nén giận gà trống hỏi.
Thì
tôi đã nói rồi. Phải thừa nhận là ông anh không may, nếu như rồng dứt
khóat không trả lại ông cặp sừng. Tự ông có lỗi. Trước khi trao, đáng ra
phải suy nghĩ kỹ đã. Theo bà thì tôi, chính tôi có lỗi ư ? - Gà trống trố mắt ra và ưỡn ngực và tiến tới áp đảo rết.
Chính ông có lỗi, chính ông có lỗi, đáng ra ông phải suy nghĩ kỹ đã. - Sống dỡ chết dỡ, rết khẳng định lại.
Gà trống càng đỏ mặt tía tai hơn, nó vươn dài cổ, mổ cho rết một cái vào đầu, rồi lắc lư mấy cái, gà nuốt sống rết vào diều.
Từ
đó, ngày ngày gà tìm họ nhà rết trong sân mà mổ. Còn sáng sáng, hửng
trời ra là gà trống gáy toáng : "Cúc cù cúc cù ! Anh rồng trả cặp sừng
cho tôi". Lược trích từ sách "12 con giáp"
Bên Nhật
Phương Tây
Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Đoan Trang(XemTuong.net)